Hoa phượng vỹ cũng bắt đầu tàn úa
Tiếng ve sầu thôi không ray rứt nữa
Hạ ra đi cho nắng gắt sân trường ...
Tà áo trắng xếp vào miền ký ức
Không còn hạ để nghe lòng thổn thức
Ngày mai đây ta bước tiếp con đường .
Tạm biệt nhé ! một thời đã tơ vương
Nghe thương thương với bao điều nuối tiếc
Hạ ra đi không nói lời giả biệt
Em chợt buồn , mắt biếc lại rưng rưng ...
Nguyệt Quỳnh