Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2020

PHƯỢNG BUỒN

Em trở về trong màu nắng tháng tư
Khi mùa hạ đang ngập ngừng gõ cửa
Ngọn gió nồm đã thổi bùng ngọn lửa
Ủ búp non cho cánh phượng rực hồng.

Nhớ hạ xưa chợt xao xuyến cõi lòng
Em mười tám bước chân vào đại học
Vẫn chưa lớn chỉ là một cô nhóc
Còn thẹn thùng mắt ướt thấy thương thương.

Và khi đó cùng chung một giảng đường
Cô sinh viên năm đầu còn bỡ ngỡ
Anh thầy giáo luôn ân cần niềm nỡ
Hướng dẫn em trong những tiết thực hành.

Rồi từ đó càng lúc càng thân hơn
Tình thầy trò lớn dần theo năm tháng
Giữa chúng mình vẫn là một khoảng lặng
Chỉ nhìn thôi , mắt đã nói bao điều...

Thời gian trôi  trên ngôi trường dấu yêu
Tình chưa ngỏ và lời không dám nói
Vậy đó ...cho tới ...mùa hạ cuối
Em ra trường, anh từ giả cô đơn.

Tình thầy trò có phải tình đơn phương
Đã in đậm vào tận cùng ký ức
Mỗi hạ về lại nghe lòng ray rứt
Bởi ngày xưa sao không nói một lời.

Để bây giờ nơi xứ lạ xa xôi
Em lại trách khi xưa mình khờ dại
Đã yêu rồi mà sao không dám nói
Để xót xa khi nhìn cánh phượng buồn.


Nguyệt Quỳnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét