Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2020

ĐẤT NƯỚC _ NIỀM ĐAU

Quê hương tôi còn đó những nỗi đau
Biển không xanh, sóng ngậm ngùi than thở
Gánh nặng nợ nần chất lên vai em nhỏ
Biển bạc rừng vàng giờ tan tác đảo điên.

Dân tộc tôi là nòi giống Rồng Tiên
Với lịch sử bốn ngàn năm văn hiến
Cha ông chúng tôi đã gìn non giữ biển
Chiến đấu ngoại xâm để mãi trường tồn.

Đất nước tôi một dãi non sông
Chữ S cong cong bên Thái Bình Dương lộng gió
Biển ôm hết chiều dài bé nhỏ
Như mẹ hiền ôm ấp đứa con thơ.

Biển cho dân tôi áo ấm cơm no
Mở rộng lòng đón thuyền vào sớm tối
Và giờ đây biển lại đang mong mỏi
Giữa trùng khơi không thấy một cánh buồm.

Biển thét gào sức lực đã mỏi mòn
Không còn gì cho đàn con lây lất
Mọi người quay lưng, lòng biển đau quặn thắt
Biển chết rồi, ai có tội với giang sang !

Tôi tự hào là người Việt Nam
Có ý chí kiên cường, trái tim bất khuất
Dù nơi đâu cũng hướng về tổ quốc
Cùng đau chung với nỗi đau quê hương.

Nguyệt Quỳnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét