Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2020

THUỞ DẠI KHỜ

Thu về em nhặt lá vàng mơ
Nhớ lại ngày xưa thuở dại khờ
Hai đứa cách nhà nhưng chung xóm
Quấn quýt bên nhau tuổi ấu thơ...

Ngày ấy em chỉ là trẻ con
Còn anh cấp ba của trường làng
Vẫn hay nũng nịu đòi anh cõng
Chiều chiều dạo mát ở triền sông...

Một ngày anh đã đi học xa
Chỉ còn mình em ở lại nhà
Mỗi bận anh về ngang qua ngõ
Em lén nhìn anh , chẳng dám ra !

Thấm thoát bao mùa thu qua đi
Em thành cô thiếu nữ dậy thì
Mắt ướt , tóc dài , đôi môi mọng
Chỉ biết thẹn thùng chẳng biết chi...

Cuối cấp em cũng vừa học xong
Khăn gói em lên tận Sài Gòn
Tiễn con mẹ rưng rưng nước mắt
Cô sinh viên nhỏ xốn xang lòng

Ngày đầu em ngồi ghế giảng đường
Vừa mừng , vừa hồi hộp , vừa run
Thầy giáo lớp em trông hiền lắm
Có lẽ ...giáo viên trẻ nhất trường ...

Chao ôi ! sao em thấy quen quen
Hình như thầy cũng đang nhìn em
Bốn mắt ngỡ ngàng cùng bắt gặp
Nụ cười òa vỡ phút dầu tiên...

Vậy đó mấy năm trời bên nhau
Khắng khít , chăm lo , nghĩa thầy trò
Ranh giới mong manh cùng gìn giữ
Đẹp mãi sáng trong thuở dại khờ.


Nguyệt Quỳnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét