Một mùa nắng chia đôi
Hai phương trời diệu vợiEm vươn tầm tay với
Nghiêng nắng về phương em.
Có một mùa nắng quen
Em gọi là mùa nhớ
Ứơp ngàn cánh phượng đỏ
Nên thắm hoài không phai.
Một mùa nắng chia hai
Trời bên tê rực đỏ
Bên ni vàng sợi nhớ
Phượng tím buồn rưng rưng...
Nguyệt Quỳnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét